Cho con được trở về.

Cho con được trở về.

Tags
Node.js
Emotional
Published
February 1, 2023
Author
Những dòng đầu tiên của góc cá nhân của mình, những dòng chữ nghiêm túc đầu năm của mình, đang được viết ra trên một chuyến xe đêm, trên đường trở về. Mình về với gia đình. Ông ngoại mình mất lúc 2h chiều nay, 1/2/2023, cũng là 11/1 Âm lịch năm Quý Mão. Mình dù cũng đã chuẩn bị tâm lý cho việc này từ những ngày trước Tết nhưng cũng phải trải qua cái cảm giác mất mát, bàng hoàng. Thế là mình lại phải sắp xếp lại lịch trình, hoạt động. Đời mình vốn dĩ quá quen với việc sắp xếp này kia, chỉ có điều là trước đây mình chưa nhận ra trong quá trình sắp xếp phải ưu tiên điều gì. Giờ thi có lẽ sự ưu tiên đó đã rõ ràng hơn trước rất nhiều rồi. Là gia đình và bản thân mình, ngoài ra, những điều khác với mình, có lẽ cũng sẽ quan trọng nhưng chỉ là ở một khoảnh khắc nào đó thôi.
Chuyến xe đêm không wifi, không internet. Mình cất điện thoại vào balo và lôi laptop ra để cho đầu óc được toàn tâm ý mà chơi chữ. Trước gì đi đâu buổi đêm chỉ toàn là nằm bấm điện thoại, dù là bấm trong vô thức cũng nằm bấm cho đến khi mỏi mắt mà ngủ. Còn đêm nay, mình chủ động làm điều gì đó khác đi. Vì mình cũng đã nhận ra, nếu cứ để hành động vô thức dẫn dắt, phải chăng là mình cũng chỉ đang là đang tồn tại mà thôi ? Không internet nên mình không mở được nhạc online, may quá vẫn còn đó playlist offline xưa ơi là xưa mình vẫn để đó theo thói quen. Mình mở random playlist của Quái Vật Tí Hon để nghe anh Hải Bột dắt đi chơi chữ thì mở ngay bài ”Cho con được trở về..” rồi đến “Đường về”…
Vậy là đêm nay keyword của mình là “về”. Định mệnh quá nhỉ ? Mình sinh ra và lớn lên, mình đi xa và quay lại nơi bắt đầu, mình tò mò đi khám phá con người xa lạ và thế giới bao la rộng lớn ngoài kia để nhận lấy những bài học, những tổn thương, rồi mình về với nhà, với chính mình để chữa lành, an trú. Hôm nay ông ngoại mình về với cát bụi, ngày nào đó sẽ là ba mình, mẹ mình, và mình nữa. Ai mà thoát khỏi quy luật đi về của cuộc đời, ai mà đi mãi không về ? Về thôi ai ơi đường dài, hun hút đường về. Lúc này mình nghĩ về nhân sinh đại sự, ngày đi và ngày về của con người bắt đầu bằng tiếng khóc, nụ cười, của chính mỗi người và những mối quan hệ xung quanh. Mình đi đâu về đâu đến đâu, cũng chỉ là một con đường dạo chơi trong công viên thế giới, bằng tấm vé có thời gian giới hạn. Chơi tốt chơi lành thì được thưởng thêm giờ chơi, chơi xấu chơi dở chơi dại thì thời gian rút bớt, thế thôi. Chơi hết giờ thì về…
Hôm nay ngày ông ngoại đi, là một việc quan trọng trong đời để nhắc mình “về”. Mình tự nhắc mình, có đi đâu đến đâu, có vùng vẫy thỏa chí ở đâu, thì xin hãy nhớ “về” nơi mà mình bắt đầu, nơi mà những điều quan trọng nhất của mình vẫn đang ở đó chờ mình “về”. Mình nhớ thương ông ngoại, nhớ về ngày tuổi thơ. Mình nhớ thương ba mẹ, nhớ thương những gương mặt nhiều thế hệ của gia đình mình. Mình nhớ về bản ngã trong trẻo của mình những ngày còn nhỏ, được dạy dỗ vỗ về từ ông bà ba mẹ, tạo nên tâm hồn và thể xác của mình hôm nay, để mình có hành trang đi con đường cuộc đời của mình. Thương ông ngoại, thương ba mẹ, mình dặn mình hôm nay và những ngày tới, sống tử tế để làm chủ cuộc đời mình, để biết đi đâu “về” đâu là hạnh phúc, là bình yên.